Sự tích hoa đồng thảo về tiếng đàn kỳ diệu của Phianca
Sự tích hoa đồng thảo là câu chuyện kể về nàng Phianca và muôn loài hoa cỏ khi nói đến khả năng chơi đàn vĩ cầm tuyệt vời của Phianca
Sự tích hoa đồng thảo là câu chuyện kể về nàng Phianca và muôn loài hoa cỏ khi nói đến khả năng chơi đàn vĩ cầm tuyệt vời của Phianca. Và từ tiếng đàn của Phianca đã nảy sinh ra một câu chuyện về tình yêu ngang trái.
Phianca – Tên phiên âm Hoa Đồng Thảo
Sự tích hoa đồng thảo
Hoa thường xuất hiện vào đầu mùa xuân, trông tựa cô gái nhỏ mảnh mai mang chiếc vĩ cầm màu xanh trên tay. Mỗi khi cô gái biểu diễn thì chim muông ngừng hót; lắng nghe tiếng vĩ cầm kỳ diệu, ong bướm cứ bay lượn chung quanh hát hoà theo những giai điệu phát ra từ thứ nhạc cụ khiêm tốn kia.
– Này, Phianca – một cô gái má đỏ, nguyên là em của hoa Anh Túc, ba hoa nói – Cậu có thể biểu diễn cả dàn nhạc được đấy, cậu sẽ thu được ối tiền!
– Ôi, mình có qua trường lớp nào đâu. – Phianca đáp – Tớ rất vui, nếu tiếng đàn của tớ đem lại niềm vui cho mọi người.
– Nếu cậu có tiền, cậu sẽ tha hồ ăn diện – Cô gái má đỏ khuyên – Chả lẽ ngày thường cũng như trong ngày hội cậu chỉ mặc duy nhất bộ cánh xanh thôi à.
– Thế này cũng được rồi, còn ăn diện thì tớ không dám màng – Phianca trả lời.
– Này nhé, nếu có tiền, cậu sẽ mua hẳn một chuỗi vòng bằng ngọc trai, quàng lên cái cổ mảnh dẻ của mình ấy – Hoa Uất Kim Cương xinh đẹp chen vào – Biết đâu người ngoài chẳng để mắt tới.
– Cổ tớ khẳng khiu, khó coi lắm. Các vòng ngọc trai như vậy đâu phải để cho tớ. Cứ giản dị thôi.
Hoa đồng thảo
– Cậu cứ như trẻ con ấy, nói chẳng nghe gì cả. – cô gái má đỏ tức giận, vừa cong các môi lên vừa mỉm cười nhìn về phía hoa Rẻ quạt đang đứng bên kia đường.
Rẻ quạt không mỉm cười đáp lại vì nó đang bị tiếng đàn của Phianca thu hết hồn. Những giai điệu huyền hoặc từ cây đàn vĩ cầm kia cứ lan xa, lan xa mãi, tựa như bài hát du dương về tình yêu và tình bạn bất diệt. Phianca ngừng chơi. Hoa Lưu Ly mắt xanh bèn cúi sát gần nó, thì thào:
– Cậu có thấy Rẻ quạt nhìn cậu như thế nào chưa? Như bị thôi miên vậy. Nó phải lòng cậu rồi!
– Rõ thật là! – Phianca khẽ thở dài – Mình thuộc diện xấu mã. Đứng bên cạnh chị má đỏ và Uất kim cương, mình chỉ là con lọ lem thôi. Rẻ quạt xinh trai thế kia, nó phải lòng mình vì lẽ gì cơ chứ? Có lẽ nó yêu âm nhạc và thích nghe tiếng đàn của mình thì đúng hơn. Còn cậu thì định lừa mình để rồi sau đó lại cười vào mũi mình là con ngốc cả tin chứ gì…
Sự tích hoa đồng thảo
Phianca đã trả lời như thế nhưng trái tim nó cứ chộn rộn khôn nguôi. Nó bắt đầu kẹp chặt chiếc vĩ cầm xanh vào vai và thổ lộ nỗi buồn cùng những ước mơ của mình qua một giai điệu êm ái. Qua tiếng đàn của nó, người nghe có cảm giác hạnh phúc trên đời này thật vô tận, chỉ việc chìa tay ra mà đón nhận. Và tất cả những gì mà bạn ao ước như tình yêu, tình bạn và niềm vui, sẽ lần lượt đến với bạn. Tựa như những vì sao trên bầu trời mùa hè đang rớt xuống.
Tiếng đàn của Phianca ngưng bặt. Rẻ quạt cứ bứt rứt trong người, nếu như Tử đinh hương không nói nhỏ vào tai nó:
– Rẻ quạt ơi, cậu sẽ là một thằng ngốc nếu để tuột hạnh phúc khỏi tầm tay. Chả lẽ cậu không thấy Phianca chơi đàn chỉ để cho mình cậu đó sao!
Nó đã phải lòng cậu rồi, đến thằng thong manh cũng nhận ra!
– Làm sao cậu biết được? – Rẻ quạt tỏ vẻ không hài lòng – nó giống như một nhà nghệ sĩ lúc nào cũng mơ màng trên bầu trời xanh, xa lạ với những tình cảm trần thế. Nó sống với nghệ thuật riêng mình và một chàng trai tầm thường như mình, đối với nó không hơn một cọng rơm.
Hoa đồng thảo
Một buổi chiều ấm áp, Phianca chơi bản Xônát ánh trăng. Thoạt đầu âm nhạc vang lên một nỗi buồn khó hiểu; một lời cầu xin bứt rứt, nỗi sầu muộn bị chối bỏ. Nhưng rồi giai điệu được chuyển ngay sang những lời thủ thỉ say đắm, đầy quyến rũ, giục giã và cứ thế mà mãnh liệt hơn lên, kêu gào đòi được hạnh phúc.
Cô gái má đỏ đứng bên cạnh Rẻ quạt trút một hơi thở đầy say mê. Tiếng thở của nó như một thứ rượu làm say lòng người. Rẻ quạt đã bị nhiễm hơi men và đang mê mẩn cả tâm thần.
Phianca đã biến hoá thành âm thanh cây đàn. Còn cô má đỏ thì áp sát toàn thân vào người nó; hôn hít nó; tâm tình với nó những lời âu yếm. Còn Rẻ quạt thì đã bắt đầu cảm nhận được cô má đỏ kia chính là hạnh phúc của mình. Sáng hôm sau, khi Rẻ quạt vẫn còn đang nhớ lại và luyến tiếc giây phút đầy vui sướng thoảng qua thì cô má đỏ đã thông báo cho các bạn gái về đám cưới sắp tới của mình. Như thông lệ, mọi người hân hoan chào đón chàng rể và cô dâu, đồng thanh chúc họ hạnh phúc của cải đầy nhà.
Cô má đỏ hài lòng quay một vòng khiến chiếc váy đỏ xoè ra. Còn Rẻ quạt thì cứ đứng bất động, vẻ thờ ơ như không hề có ý định cưới cô má đỏ làm vợ.
Sự tích hoa đồng thảo
Sau tiệc cưới, mọi người phải nhảy múa và thế là Phianca bắt đầu chơi một bản nhạc vanxơ và pônca. Trong lúc khách khứa còn đang say sưa với vũ điệu thì ông bố Uất kim cương bỗng ra hiệu cho người chơi vĩ cầm; và thế là một không khí im lặng nặng nề trùm lên. Quả là trong lúc nhộn nhạo, không ai hay rằng Phianca đã biến mất. Mãi tới lúc này cô má đỏ mới nhớ ra rằng trong lúc bỏ đi, nàng có dặn lại:
– Chúc bạn hạnh phúc! Cảm ơn bạn về việc đã đón tiếp tôi! Nhưng nỗi đau của tôi đang làm sản sinh ra những bài ca mới và những bài ca ấy cũng đang đưa tới hạnh phúc cho nhiều người khác.
Xem thêm