Thưởng thức những bài thơ hay về hoa trúc đào

Thưởng thức những bài thơ hay về hoa trúc đào

tronghoa.vn 19/08/2020 01:57

Bài thơ “Trúc đào” được Nhà thơ Nguyễn Tất nhiên sáng tác vào năm 1973 sau đó được Nhạc sĩ Anh Bằng phổ thành nhạc để mượn loài hoa này nói lên tình cảm của mình. Ý của bài hát và bài thơ không giống nhau. Bài hát gợi lên hoài niệm về một mối tình […]

Bài thơ “Trúc đào” được Nhà thơ Nguyễn Tất nhiên sáng tác vào năm 1973 sau đó được Nhạc sĩ Anh Bằng phổ thành nhạc để mượn loài hoa này nói lên tình cảm của mình. Ý của bài hát và bài thơ không giống nhau. Bài hát gợi lên hoài niệm về một mối tình thơ ngây đã thành vô vọng, còn bài thơ nói lên nỗi giận hờn vu vơ hơi trẻ con. Tuy nhiên, cả thơ và nhạc đều có điểm chung là rất hay và ý nghĩa.

Vì vậy, hãy cùng Trồng hoa thưởng thức một số bài thơ hay về hoa trúc đào dưới đây:

Những bài thơ hay về hoa trúc đào

TRÚC ĐÀO

Thơ: Nguyễn Tất Nhiên

Trời nào đã tạnh cơn mưa
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn?

Nhà người, tôi quyết không sang
Thù người, tôi những đêm nằm nghiến răng
Quên người – nhất định tôi quên!
Mà sao gặp lại còn kiên nhẫn chào?

Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Mùa thu lá rụng êm đềm
Như cô với cậu cười duyên dại khờ

Bởi vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy là… ngơ ngẩn nhìn!
Thế rồi, trăng sáng lung linh
Em mười sáu tuổi giận hờn vu vơ

Sang năm mười bảy, không ngờ
Tình tôi nít nhỏ ngồi mơ cũng thừa!
Tôi mười bảy tuổi buồn chưa
Đầu niên học mới dầm mưa cả ngày!

Chiều này ngang cổng nhà ai
Nhủ lòng, tôi chỉ nhìn cây trúc đào!
Nhưng mà không hiểu vì sao
Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười?!

(1973)
(trích tập Thơ Nguyễn Tất Nhiên)

Thi khúc “Trúc Đào”

Nhạc sĩ Anh Bằng

Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Chiều thu gió lạnh êm đềm
Mùa thu lá rụng cho mềm chân em

Tại vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy là ngơ ngẩn nhìn
Nhìn vầng trăng sáng lung linh
Nhìn em mười sáu như cành hoa lê

Rồi mùa thu ấy qua đi
Chợt em mười tám chợt nghe lạnh lùng
Thuyền đành xa bến sang sông
Hàng cấy trút lá tình đi lấy chồng

Chiều nay nhớ ngọt trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Người đi biết về phương nào
Bỏ ta với ngọn trúc đào bơ vơ.

HOA TRÚC ĐÀO

Nguồn: Lê Huy Mậu, Cám ơn mưa phùn, NXB Văn học, 2002

Trước nhà tôi rặng trúc đào
Thảnh thơi thả cái đẹp vào vô ưu
Giá hoa đừng được ai yêu
Để tôi đi sớm về chiều mặc tôi
Và tôi cũng để mặc người
Giá người đừng có nụ cười như hoa

Giá người cứ ở thật xa
Nụ cười ấy chỉ thoảng qua một lần
Giá người đừng ở chung sân
Chiều chiều đừng đứng tần ngần dưới hoa
Giá người đừng vợ người ta
Giá người quá trẻ hoặc già chút đi

Giá người đi sớm về khuya
Sớm đi vồi vội tối về nhanh nhanh
Giá đừng có nét mi thanh
Cái nhìn đừng hớp hồn anh láng giềng
Giá tôi đừng bị vô duyên
Ngắm hoa đừng có ngắm nghiêng sang người

Giá đừng xanh thế chiều ơi!

BÀI THƠ: TRÚC ĐÀO

Tác giả: Thanh Hùng

Nhà bên có ngọn trúc đào
Bên này ai ngóng mà nao nao lòng
Để người thờ thẩn trông mong
Lá rơi từng chiếc bay vòng qua sân

Nhớ ai mà cứ ngại ngần
Muốn tìm ai đó vần lân chuyện trò
Bất ngờ trời đổ mưa to
Nhà bên khép cửa thập thò ngó sang

Từ lâu để ý nhà nàng
Nhưng mà lại sợ đa mang u sầu
Sợ nàng không hiểu được đâu
Sợ cha mẹ nhận cau trầu người ta

Chiều hôm gió thổi là đà
Trúc đào hoa nở lân la bên rào
Lén nhìn mà dạ ước ao
Ước chi em ấy nhìn vào mắt tôi

Thương em trong dạ bồi hồi
Mong rằng em được cùng tôi sánh cùng
Ta cùng thắm mối tình chung
Để cho đêm hết lạnh lùng nhớ nhau

Ngờ đâu dạ héo dàu dàu
Mẹ nàng mới nhận trầu cau của người.

BÓNG TRÚC ĐÀO

Tác giả: Tú Yên

Sáng nay ra ngoài ngõ
Nghe thoang thoảng mùi hương
Trúc Đào đang nở rộ
Cánh lả mềm hơi sương

Cây Trúc Đào của Mẹ
Biết con gái yêu hoa
Đi cùng làng, cuối xóm
Xin lấy, mang về nhà

Năm năm rồi tháng tháng
Cành lá mượt mà xanh
Góc sân nhà nồng đượm
Tình yêu Mẹ luôn dành…

Khi mùa mưa khép lại
Là Trúc Đào đơm bông
Mỗi khi ra ngoài ngõ
Tôi nhớ gì – mênh mông ?

Sáng nay ra trước cửa
Ngạt ngào hương Trúc Đào
Hồng hồng…bao cánh mỏng
Ôi xinh – xinh làm sao.

Cây Trúc Đào của Mẹ
Trồng cho tôi ngày xưa
Như Mẹ hiền đứng đó
Trông chừng tôi sớm trưa.

HOA TRÚC ĐÀO

Tác giả: Nguyễn Cơ

Trúc Đào trước ngõ lưa thưa,
Em đi áo nhạt buồn đưa tháng ngày.
Anh về ngơ ngẩn chốn này,
Thấy hoa chợt nhớ tới người phương xa.
Trúc đào mấy độ nở hoa,
Tình anh mấy độ như hoa nồng nàn.

TRÚC ĐÀO

Tác giả: Nguyên Thạch

Thu sang, có nhánh trúc đào
Nở hoa giữa phố, biết vào tay ai
Trăng Thu trĩu gánh đôi vai
Gánh sang góc phố cùng vài lời yêu

Một liều, trăm thứ cũng liều
Nàng ơi, tim đã lỡ yêu mất rồi
Người ơi có hiểu lòng tôi
Nhìn nàng tôi cứ bồi hồi nhớ nhung..

Mơ rằng mai bước đường chung
Ấm êm chia sẻ, lạnh lùng tôi mang
Thu qua rồi đến Đông ngàn
Gió Đông ươm giấc mộng vàng Xuân trao

Hò ơ… tình Trúc nghĩa Đào
Tình tơ hạnh phúc quyện vào trăm năm
Tình tôi ấp ủ âm thầm
Xem như một mối tình câm yêu người.

Mùa Xuân Đào lại nở tươi
Tóc bồng áo trắng, có người sang sông
Tiễn em, cay đắng cả lòng
Bờ lau Cuốc gởi theo dòng ưu tư…

TRUYỆN THƠ: SỰ TÍCH HOA TRÚC ĐÀO

Tác giả: Quang163

Có một loài hoa Đào
Xuân về hoa chưa nở
Chỉ khi mùa Hè sang
Hoa tươi màu rực rỡ.

Sự tích hoa kỳ lạ
Có từ thời xa xưa
Một tình duyên oan trái
Còn truyền lưu bây giờ:

Xưa có Nàng thiếu nữ
Tuổi Xuân như nụ hoa
Nét dịu dàng mỹ lệ
Tin đồn dần vang xa…

Mỗi khi mùa Xuân về
Nàng cùng cha đi dạo
Du Xuân Hội vườn Đào
Của những nhà phú hộ

Những cánh hoa đào xinh
Bông trắng hồng sương đọng
Từng chàng bướm đa tình
Tìm hương hoa nhụy ngọt

Thiếu nữ rất say mê
Với vườn đào tươi nở
Mùa Xuân vang lời ca
Sắc hoa thêm rực rỡ.

Nhưng ngày Xuân dần qua
Vườn Đào tươi sắc lá
Gió lay hoa trên cành
Cứ dần dần tan rữa

Một hôm cha thiếu nữ
Gọi Nàng: Con yêu ơi
Đợi cha vài hôm nữa
Nơi đây, con hãy chờ!

Thiếu nữ vâng lời cha
Một mình Nàng ở lại
Mùa Xuân dần đi xa
Bướm về nơi đồng nội.

Cảnh buồn Nàng đi dạo
Chơi quanh nơi vườn Đào
Gặp một chàng trai lạ
Chăm cây và bắt sâu.

Tấm áo cũ vải nâu
Bên vai sờn mụn vá
Nhanh tay và cần cù
Chàng trai con nhà khó !

Tại sao khi mùa Xuân
Không thấy chàng trai nọ?
Chỉ khi Hè nắng thiêu
Đào mới cần anh đó !

Cảm thông Nàng đến bên
Cùng chàng trai nhặt cỏ
Chăm cây và bắt sâu
Hỏi chuyện chàng trai nọ.

Ngày tiếp ngày trôi đi
Chàng trai nghèo gặp gỡ
Một tâm hồn yêu thương
Còn đẹp hơn hoa nở !

Cũng trong thời gian đó
Chủ vườn đào thầm ghen
Mong chiếm Nàng không được
Đã manh tâm ớn hèn !

Khi con én đưa thoi
Xuân lại về hoa nở
Một năm tròn chia phôi
Thiếu nữ tìm nơi cũ.

Thơ về hoa trúc đào

Nàng đợi cả mùa Xuân
Và đã sang mùa Hạ
Lá vàng thay sắc lá
Cỏ hoang dày thay hoa !

Người tình xưa, bạn đâu?
Hè sang không trở lại?
Để lòng em tê tái
Nhớ thương chàng, chàng ơi??.

Đáp lại tiếng Nàng gọi
Là u sầu tiếng Ve
Hòa giọng Nàng than thở
Tiếng gió lùa đêm khuya.

Mối tình xưa hẹn ước
Mà bây giờ thấy đâu?
Bỗng tiếng người nhăn nhở
-Ta đợi Nàng đã lâu !

-Thằng dân quê nghèo nọ
Không còn trên thế gian
Vì trời thương người đẹp
Nên giành ta cho Nàng !

Nhưng không, Nàng thiếu nữ
Vì tình xưa nặng sâu
Và oán hờn tên chủ
Một tát đền rất đau !

Khi tên gian ác nọ
Nhục hèn về đã lâu
Mình Nàng trong vườn rộng
Lụi tàn qua đêm thâu… !

Sáng hôm sau tên chủ
Ra vườn tìm NGƯỜI HOA
Nàng trốn đâu chẳng thấy
Thoáng cây gì xa xa ?

Lại gần tên phú hộ
Thấy tươi màu sắc hoa
Lá xanh, bông thắm đỏ
Càng rực trong nắng Hè.

Trong lòng cuồng say mê
Chủ vườn Đào ngắt lấy
Đưa lên môi ngậm về
Mong tặng Nàng, hắn nhớ…

Và ngay ngày hôm ấy
Gần xa thầm tai nhau
Tên giàu gian ác nọ
Tình oan đã trả sầu !!!

…Chuyện trên tôi vừa kể
Sự tích loài hoa đào
Chuyện một Nàng thiếu nữ
Ngủ dài trong oan sâu !

Ai nghe xin nhớ lấy
Và lưu truyền cho nhau
Loài hoa Xuân chưa nở
Vì tình oan -TRÚC ĐÀO !

(Hải Phòng cuối Xuân – ĐHSP1 Hà Nôi Hè 1977)

Xem thêm

Nhận xét, đánh giá

5

star star star star star
1 đánh giá
5 sao (100%)
4 sao (0%)
3 sao (0%)
2 sao (0%)
1 sao (0%)

Sản phẩm liên quan

Chưa có sản phẩm nào được chọn mua.
Vui lòng chọn mua sản phẩm!