Thơ hay mùa hoa sữa hương thơm nồng nàn vào chiều thu
Từ lâu hoa sữa đã trở thành điểm nhấn trong thơ ca Việt Nam. Một cách nhìn khách quan, hoa sữa không hẳn là đẹp kiêu sa như hoa hồng, hoa ly.
Từ lâu hoa sữa đã trở thành điểm nhấn trong thơ ca Việt Nam. Một cách nhìn khách quan, hoa sữa không hẳn là đẹp kiêu sa như hoa hồng, hoa ly. Cũng không mong manh nhẹ nhàng như hoa dại. Vậy tại sao nó lại được các thi nhân thi sĩ cưng chiều như vậy?
Để giúp các bạn cảm nhận tinh tế hơn về vẻ đẹp của loài hoa đầy tiềm ẩn này. Mình đã sưu tầm các bài thơ hay về hoa sữa và xin gửi tặng bạn đọc.
Mùa hoa sữa
Thơ: Hồ Như
Hoa sữa ơi! Sao nồng nàn đến vậy
Hay tại vì thu lộng lẫy mùa yêu
Nhớ không em, thuở ấy những buổi chiều
Bên góc phố ta đón nhiều hoa sữa
Giờ hai đầu vẫn mãi là hai nửa
Gửi nhớ mong bên rèm cửa lặng trôi
Để đêm về tim nhỏ cứ chơi vơi
Lòng thổn thức giống như thời áo trắng
Mùa yêu thương đẹp do trời ban tặng
Được bên nhau cà phê đắng vẫn nồng
Ngắm trời thu sao lòng thấy mênh mông
Chút hoài niệm thuở mặn nồng xưa cũ
Thu về rồi hỏi em còn ấp ủ
Mối tình si có nhắn nhủ điều chi
Dẫu biết rằng chẳng còn nữa..xuân thì
Để mùa yêu còn mang gì ban phát
Phố đông người hương nồng thêm ngào ngạt
Và chúng mình cất tiếng hát chia xa
Mùa tình yêu đâu còn nữa mượt mà
Chỉ lắng lại sắc nuột nà hoa sữa.
Hương hoa sữa
Thơ: Thanh Bình
Nồng nàn ai tặng ai đây
Mùi hoa sữa ấy đong đầy nẻo đi.
Từng chùm màu trắng li ti
Hình như phong kín nhụy khi đông về.
Sợ làn gió bắc tái tê
Cướp đi hương mất, lỗi thề cùng ai.
Thời gian vương vãi phôi phai
Đêm qua ngày lỡ trúc mai hao gầy.
Lời yêu đem dấu tầng mây
Chờ khi nỗi nhớ xếp dầy tháp cao.
Bắc thang lên tới vì sao
Mượn làn hương sữa hái trao tặng người!
Con đường hoa sữa
Thơ: Doãn Minh
Lá rụng đầy trên con đường cuối phố
Xào xạc hoài theo từng bước em qua
Mùi hoa sữa nồng nàn trong ngõ nhỏ
Rắc đầy đường in dấu tháng năm xa
Em nói sợ mùi hương hoa sữa
Cánh mũi nhăn nên cứ hắt hơi hoài
Anh lại nghĩ chắc ai làm em nhớ
Thắc mắc rồi ghen tỵ một mùa phai
Đã lâu rồi cứ đến tháng mười hai
Anh lại về để thương thêm mùa lúa
Bông đòng đòng đã ngậm căng mọng sữa
Chén rượu vàng sóng sánh đậm tình ai.
Mùa Hoa Sữa Rụng
Tác giả: Đinh Kim Chung
Ta cúi nhặt những cánh tàn hoa sữa
Gió đông lùa qua ngưỡng cửa buồng yêu
Thuở trời Thu tha thiết áng mây chiều
Người chung lối bước vào yêu vội vã
Đêm tĩnh mịch nhốt dương trần vạn ngả
Nắng qua ngày trăng mới ngả về đêm
Sóng gầm vang rồi biển cũng êm đềm
Ta xa cách mới hiểu em là nhớ
Mùi hoa sữa nồng nàn trong tiếng thở
Xót xa gì khi không nợ đời nhau
Nhắc mà chi cho đôi mắt hoen sầu
Bởi hoa sữa đã thành câu từ tạ
Hoa đã rụng nơi cuối đường hương tỏa
Để trào dâng cơn sóng lạ trong lòng
Có bên bồi bên lở tựa dòng sông
Lở hiện tại và bồi trong ký ức
Hoa níu lại những gì trong tiềm thức
Chính là em trong cõi thực điêu tàn
Chắc hoa buồn cây lá lúc lìa tan
Nên gửi gốc chút hương tàn sinh chất
Cho mùa tới lại hút sâu từ đất
Lại trổ bông, hương lại ngất ngây hòa
Để ta ngồi chuốt lại những lời ca
Tình không chết khi mùa hoa sữa rụng.
Hoa sữa
Thơ: Nguyễn Hoàng Sơn
Bởi lãng quên có hoa sữa trên đời,
Nên giật mình trước mùi thơm hoa sữa!
Hoa sữa thơm đến chừng như khó thở,
Đến vô tri như cũng tỏa hương trời.
Bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi,
Hoa hoá vàng và tàn đi rất vội.
Không biết yêu thương mình đấy cũng là tội lỗi,
Yêu thương kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình.
Sợ người ta không gọi đúng tên mình,
Hoa hiến đến cạn nguồn hương trinh bạch.
Hoa chẳng hiểu đời vô cùng khắc nghiệt,
Người chỉ nhắc tới hoa kia khi nhớ đến hương này.
Thương hoa ngày tàn phai chẳng giữ lại chút gì,
Lấy vạt áo tôi bọc về hương quý,
Lấy vô nghĩa chờ ru lòng đau vô lý,
Nhưng biết lấy gì khuyên được tình si…
Hà Nội mùa hoa sữa
Em chạy dọc mùa thu tìm anh.
Hoa sữa Nguyễn Du trắng nồng nàn góc phố.
Tiếng đàn trong đêm…Buồn như hơi thở.
Mùi hương quen trên mái tóc hao gầy….
Em tìm vào phiêu lãng từng ngón tay.
Hà Nội vào thu…Rất dịu dàng….Hoa sữa….
Màu hoa ấy như bao điều nhắc nhở…
“Heo may rồi, nhớ mặc ấm nghe anh”
Nhưng chẳng thể níu giữ người mỗi trước bình minh.
Ngày anh đi xa em vùi mình nằm khóc.
“Đừng đợi anh_tháng năm dài mệt nhọc”
Câu hát người ám ảnh cả giấc mơ….
1 lần thôi Em tìm lại ngày xưa.
Phố Nguyễn Du trắng nồng nàn thương nhớ.
Em vẫn đi dọc con đường yên ngủ.
Hoa sữa trở mình trên tán lá xanh xao……
Hương muộn
Thơ: Anh Nguyễn
Ngỡ rằng phải đợi thu sau
Bất ngờ một tối từ đâu hương về
Ngoài trời gió lạnh se se
Chung tay dạo phố lối về sữa bung
Một màu trắng giữa không trung
Vỡ òa tỏa xuống trên từng bước chân
Kề vai nũng nịu ân cần
Môi hường khẽ nói…đầu xuân…chúng mình
Lòng em sẽ mãi chung chinh
Chỉ mình anh với hương tình đầu đông
Lối về vẫn mãi xa trông
Mong rằng ta mãi một lòng yêu thương
Hoa sữa ngào ngạt trên đường
Đêm trôi xa mãi…thiên đường hai ta
Yêu em mãi chẳng cách xa
Tình anh sẽ mãi mặn mà thủy chung.
Sữa cuối mùa
Thơ: Mạnh Hy
Nắng thôi dịu gió thôi dần man mác
Nhưng vẫn còn đâu đó chút miên man
Thoảng qua mơn hương tóc em nồng nàn
Và cũng đủ nhen lòng ta trẻ lại
Này hoa Sữa nghe Đông về tê tái
Có chờ người về qua phố hay không
Mắt long lanh môi tô phớt son hồng
Chân nhẹ bước…Thấy nhắn dùm ta nhé
Giao mùa mang cái trở mình khe khẽ
Ta co mình tìm hơi ấm vu vơ
Về sưởi cho mùi hoa Sữa hững hờ
Ở đâu đó như vừa quen vừa lạ
Và cứ thế buông mình trong hối hả
Sữa cuối mùa níu lại một chút yêu
Một chút thôi chỉ một chút không nhiều
Cho những kẻ như ta về chiu chắt.
Xem thêm
- Thưởng thức các bài thơ hay về hương sắc hoa quỳnh
- Thơ hay tuổi học trò cùng hoa phượng vĩ những ngày hè