Tổng hợp thơ hay về những loài hoa dại không tên

Tổng hợp thơ hay về những loài hoa dại không tên

tronghoa.vn 17/08/2018 09:07

Không chỉ đẹp qua tranh ảnh, hoa dại còn được khắc họa qua những bài thơ rất hay, như các mối tình khờ dại mà ai cũng từng trải qua.

Hoa với muôn vàng sắc màu, từ những loài hoa có tên tuổi trên khắp thế giới cho đến các loài hoa dại không tên không tuổi. Nhưng suy cho cùng, những loài hoa đó đều có một sứ mệnh chung là mang đến những cái đẹp, cái sắc màu cho những ai ngắm nhìn chúng.

Không chỉ đẹp qua những bức tranh, hình ảnh, các loài hoa đẹp còn được khắc họa qua những bài thơ ngắn rất hay, đó là lý do hôm nay chúng tôi muốn chia sẻ đến các bạn những bài thơ về hoa dại cực hay ý nghĩa dưới đây.

Vậy, loài hoa dại đã đi vào thi thơ qua ngòi bút của những thi nhân như thế nào vậy nhỉ? Hãy cùng Trồng hoa xem qua những bài thơ viết về các loài hoa dại và hoang dã sau đây.

Hoa Dại

Thơ: Hà Thiên Sơn

Những bông hoa dại không người hái
Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi
Không có người mong và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi.

Hoa dại vẫn là hoa dại thôi
Từ thuở xa xưa chẳng có người
Đặt cho tên gọi loài hoa ấy
Hoa dại suốt đời chẳng có đôi.

Miên man hoa nở trắng sườn đồi
Những niềm hoang dã chốn xa xôi
Hoa chẳng có tên hoa có sắc
Hương vẫn gửi vào trong gió baỵ

Yêu Một Loài Hoa Dại 

Tác Giả: Ngọc Vạn Nguyễn

Có một loài hoa dại
Mọc ở ngay bên đường
Quyến luyến người qua lại
Khép. Nép hiền dễ thương

Hoa không màng khoe sắc
Cũng không thèm bán hương
Biết phận mình trầm mặc
Lặng lẽ đứng bên đường

Cứ như người con gái
Chờ đợi hoài người thương
Nhìn người người qua lại
Thấy lòng mình vấn vương

Tủi mình không hương sắc
Sợ giải dầm gió sương
Cơn gió nồm xào xạc
Lay mình thật dễ thương

Hoa Cỏ May

Thơ: Xuân Quỳnh

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió,
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,
Thơ viết đôi dòng theo gió xa.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?

Tình Yêu Hoa Dại

Thơ: Triệu Ngọc Yến

Nếu một lần được nói tiếng yêu anh
Cho em mượn tình yêu hoa cúc dại
Từng cánh trắng xếp mong manh run rẩy
Ngại ngần len qua rẻo đá sạn khô

Giữa hoang vu đón gió bụi phủ mờ
Hoa nhẫn nại âm thầm chờ nắng mới
Không nụ đỏ rực tình yêu nông nổi
Kém kiêu sa hương sắc bởi thuỷ chung

Nếu một ngày bóng lẽ bóng trùng phùng
Hoa kiên vững trong tim lời son đá
Hoa thần tượng trọn mối tình cao cả
Kết đan thành vạt áo ấm đôi đời

Phủ êm ái nhẫn nại đến rã rời
Như bản chất lụi tàn dần khô úa
Nếu phải cách chia xa người thêm nữa
Nhớ đừng quên cúc dại mãi yêu anh!

Hoa Lòng

Thơ: Dung Nguyên

Thương loài hoa dại không tên.
Nép mình e ấp tựa bên đá già .
Dáng hoa thanh thoát mặn mà .
Hồng hồng sắc thắm em là Nàng Xuân .

Càng nhìn càng thấy bâng khuâng .
Có gì vương vấn rời chân chẳng đành.
Sợi tơ hay sợi chỉ mành.
Vô hình trói chặt một cành Bạch Dương.

Trách lòng sao vội nhớ thương .
Trách trời sao để hoa nương lối này !

Hoa Dại

Thơ: Gió Phương Nam

Nào sánh được như hồng như cúc
dáng mỏng manh chẳng nét kiêu sa
tự đứng dậy qua mùa giông bão
chút ngát hương nên cũng nhạt nhòa

Chỉ khao khát bao điều thầm kín
như tình yêu vốn dĩ không lời
gửi vào gió nụ hôn dịu ngọt
tặng cho đời chút sắc màu tươi

Trong nốt lặng giấu niềm kiêu hãnh
uống giọt sương chào đón bình minh
hoa tô điểm nụ cười của đất
lá viết lên trời một chấm xanh.

Hương Hoa Dại

Thơ: Ngọc Quang Hà

Bên kia chiều nắng nhạt
Hoa nở rộ sau hè
Em về thôi em nhé!
Kẻo chiều nhẹ mưa bay

Em nào biết, có hay?
Tay trong tay thuở nào
Năm ngón gầy xanh xao
Theo anh bao tháng ngày

Áo em đẹp màu mây
Màu cỏ cây hoang úa
Nô đùa trong gió đưa
Nửa đời chưa vội xoá

Anh suốt đời tìm hoa
Mùi hoa lạ bên đường
Thoang thoảng ngát đưa hương
Một đời thương trời cũ

Bên kia dốc sương mù
Giấc ngủ ai nồng say
Trong gió chiều nhẹ lay
Ngất ngây mùi hoa dại

Cúc Dại

Thơ: Hoàng Phụng Cầm

Mỏng manh cúc nở ven đường
Ngập trong khói bụi mà dường như không
Hồn nhiên giữa buổi đục trong
Đất già, cỏ rối mà không nản lòng

Cúc dại đấy, có ai trồng
Người đâu biết nhựa cúc nồng hay cay
Thản nhiên như gió vậy thôi
Tâm tư chi lắm để rồi hoá sương.

Trái đời lắc giữa nhịp chuông
Biết đâu địa ngục thiên đường mà rơi

Gáo nước cặn chứa mặt trời
Ai đem tạt cả tiếng cười vào ai

Nhìn cúc dại nở sớm mai
Sắc không vay mượn chẳng phai bao giờ
Cởi mình về với hoang sơ
Trút trăm khát hạt vật vờ ngóng trông

Ta về một sớm đầu đông
Thầm nghe cúc thắp lửa nồng trong mưa.

Hoa Cỏ Mùa Xuân 

Tác Giả: Chu Tuấn Kiệt

Ô kìa, thảm cỏ xanh rờn
Điểm tô vàng trắng bướm vờn cỏ hoa
Mỏng manh năm cách ngọc ngà
Nhụy như chiếc cúc đơm tà áo em

“Hoa đồng nội” anh gọi tên
Nâng niu như gập nét duyên quê nhà
Hoa cùng anh hành quân xa
Đường xa dặm vắng như là có em

Hiu hiu gió thổi sương đêm
Cùng anh thức gác trăng lên hoa cười
“Hoa đồng nội” đẹp xanh đời
Bao giờ hết cỏ, mới quên lời thương em…

Xem thêm

Nhận xét, đánh giá

5

star star star star star
1 đánh giá
5 sao (100%)
4 sao (0%)
3 sao (0%)
2 sao (0%)
1 sao (0%)

Sản phẩm liên quan

Chưa có sản phẩm nào được chọn mua.
Vui lòng chọn mua sản phẩm!